Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tình đầy Hennessy


Phan_9

Trải qua tối hôm qua, Trần Dư Phi có kiến giải mới trời long đất lở về hai chữ “phong tình” này. Cô hơit xấu hổ, lại có chút tức cười, cầm lấy ly rượu trước mặt đưa đến bên môi định nhấp một ngụm, Nhiếp Phong lôi lại: “Đừng vội vàng, loại rượu này ủ đã lâuăm, phải để thêm một lúc nữa, đợi khi vật chất hương thơm bên trong hoàn toàn được thức tỉnh rồi hãy uống.”

“Rượu để uống còn có nhiều quy tắc vậy sao? Phí thời gian quá!”

“Đối với sự việc này, trước nay anh rất có tính nhẫn nại”. Tay của Nhiếp Phong nhẹ nhàng ve vuốt bờ môi Trần Dư Phi, đầu ngón tay lướt nhẹ, vừa dịu dàng lại khiến trái tim người ta nóng lên: “Không chỉ rượu, còn có em. Anh sẽ khiến em cũng từ từ thức tỉnh…”

Trần Dư Phi giống như bị điểm huyệt vậy, ngoại trừ im lặng mặt đỏ ngẩn ngơ thì chẳng có phản ứng gì khác. Đứng trước màn tán tỉnh gợi cảm mờ ám này, cô chính là học sinh lớp mẫu giáo bé. Nhiếp Phong là mẫu đàn ông rất biết cách mỉm cười, anh biết kiểu khóe miệng đuôi mày nào sẽ khiến cô nhớ đến những cử chỉ của anh trên người cô.

Nhiếp Phong đột nhiên thu tay về, dựa vào lưng ghế cười lớn: “Anh thích nhìn biểu cảm lúc này của em, tiểu nha đầu cũng biết ngượng ngùng rồi, hả?”. Trần Dư Phi tỉnh táo trở lại, đá anh một cước từ dưới bàn, nét cười chẳng thể nào rời khỏi khuôn mặt cô.

Rượu 70 độ đúng là không nói đùa, Trần Dư Phi chỉ nhấp hai ngụm nhỏ, đích thực đã cảm nhận được cảm giác mùi hương lưu lại nơi kẽ răng, nhưng người cũng trở nên choáng váng, ăn cơm xong liền nằm trên ghế sofa, nhanh chóng ngủ thiếp đi. Liên tiếp mơ những giấc mơ đẹp, đánh một giấc tới 4 giờ chiều. Trong phòng khí lạnh hơi nhiều, trên người cô đắp một chiếc chăn mỏng. Nhiếp Phong ngồi trên nền nhà bên cạnh cô, lựng dựa vào sofa, đang chơi chiếc hộp rubic không biết từ đâu chui ra giống như đứa trẻ, vừa nghiên cứu vừa xoay chuyển. Trần Dư Phi ngồi dậy, nép sát vào lưng anh, gối đầu lên vai anh, nhìn anh chơi.

“Tỉnh rồi?”

“Ừm”. Vừa ngủ dậy, vẫn còn chút váng vất, Trần Dư Phi lắc lắc đầu, mái tóc dài tung ra chọc chọc vào anh, Nhiếp Phong dùng gáy ủn cô ra: “Đi đi đi, đừng làm loạn, đang trong thời khắc quan trọng.”

Trần Dư Phi rên rỉ cười: “Trình độ này của anh, vẫn còn sớm lắm!”

Nhiếp Phong nhìn chằm chằm hộp rubic nghiên cứu một hồi, đã thành công xoay được bốn mặt rồi, chỉ còn hai ô vuông màu không nghe lời nhất định không chịu quay về nơi đáng lẽ nên ở đó. Lại xoay, vẫn không đúng. Trở về đường cũ đổi cách khác, lại càng sai nhiều hơn.

Trần Dư Phi lấy chiếc hộp rubic từ tay anh, hai tay giữ chắc, xoay chuyển một hồi hoa mắt chóng mặt, một tay đưa chiếc hộp rubic sáu mặt hoàn chỉnh không chút sai sót ra trước mặt anh.

“Em được đấy!”. Nhiếp Phong cầm lấy chiếc hộp, nhìn nhìn: “Xoay thế nào vậy? Tay em nhanh quá, anh nhìn không rõ.”

“Cái này chuyện nhỏ, anh xoay loạn lên, em chỉ cần một phút là xoay xong!”

“”Bốc phét!”. Nhiếp Phong cười, Trần Dư Phi ngồi xuống nền nhà đối diện với anh, gạt tóc ra phía sau tai, oai phong lẫm liệt ngồi xếp bằng: “Sĩ có thể giết chứ không thể chịu nhục!”

“Thật hay giả vậy?”

“Muốn cá độ thế nào em cũng chiều hết!”

Nhiếp Phong mỉm cười tùy tiện xoay hộp rubic loạn lên, vì để thể hiện bản lĩnh của mình Trần Dư Phi còn cố ý nhắm mắt lại, lúc nhận lấy chiếc hộp rất nghiêm túc nói: “Anh nói bắt đầu, em mới mở mắt.”

Nhiếp Phong giơ tay phải lên nhìn kim chỉ trên đồng hồ, nói bắt đầu, Trần Dư Phi lập tức mở mắt bắt đầu xoay chiếc hộp, mười đầu ngón tay thon dài xoay chuyển chiếc hộp hình vuông rất nhanh chóng. Cô tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, không kiềm chế được mà cắn môi, nhăn mày, xoay chuyển mấy vòng, dừng lại suy nghĩ một lúc mấy giây ngắn ngủi, tiếp tục xoay chuyển. Lúc kim đồng hồ chỉ đến 43 giây, cô đã thành công thống nhất sáu mặt thành một màu.

“Đúng là có chút bản lĩnh thật! Em luyện kiểu gì vây?”, Nhiếp Phong lắc đầu khen ngợi.

Trần Dư Phi tuy thắng không kiêu, cười hi hi nói: “Đó là anh còn chưa nhìn thấy lợi hại thực sự thôi, một người anh họ của em là cao thủ tuyệt đỉnh về hộp rubic đấy, kỉ lục nhanh nhất là hơn 19 giây.”

Món đồ chơi trí tuệ nhỏ bé này được hai người thảo luận rất lâu. 5 giờ Nhiếp Phong đại thiếu gia lại mặc tạp dề bước vào nhà bếp làm chút mì, Trần Dư Phi ngại chỉ ăn mà không làm nên liền đi rửa ít hoa quả làm món salad. Màu sắc món ăn đã đơn giản thì bầu không khí bắt buộc phải làm tốt. Hai cây đèn pha lê cao cao lần lượt được cắm ba ngọn nến dài đặt ở trung tâm của bàn ăn tròn nhỏ, một bó hoa cúc dại nhỏ được Trần Dư Phi hái ở ngoài vườn được cắm trong bình hoa bông cao bông thấp.

Ăn một miếng mì liếc nhìn anh một cái, không biết là thứ gì đã khiến cho khẩu vị của cô tốt như thế này. Ánh mắt anh trong ánh nến luôn mỉm cười dừng lại trên khuôn mặt cô, Trần Dư Phi cảm thấy hơi men rượu trắng trong bữa trưa vẫn chưa hoàn toàn tan hết, vẫn đang làm mê đắm tâm tư cô.

“Phi Phi.”

“Ừm?”

Anh nhìn cô say đắm, tay anh nắm chặt cánh tay cô đang đặt trên bàn: “Tha thứ cho anh.”

“Cái gì? Tha thứ điều gì?”, Trần Dư Phi mỉm cười.

Nhiếp Phong đưa tay cô lên môi, nhẹ nhàng hôn lên đó, cực kỳ thương xót: “Lúc đó, nếu như anh biết, thì bất luận thế nào nhất định anh sẽ ở bên em.”

Trần Dư Phi đã hiểu rõ điều anh nói là gì. Tuy đứa trẻ đã bị sẩy đó đột ngột xuất hiện trong tình huống hoàn toàn không có chuẩn bị gì trước, sau đó lại bỗng nhiên mất đi, nhưng cho dù là đối với cô hay anh, đó đều là một chuyện rất khó xem nhẹ, không thể lãng quên. Nhiếp Phong cụp mắt xuống, đôi môi vẫn luôn đặt trên mu bàn tay cô. Ánh nến khiến anh trong khoảnh khắc này nhìn có vẻ vô cùng dịu dàng, đôi phần thương cảm, Trần Dư Phi mở rộng bàn tay, lòng bàn tay áp lên má anh, nhẹ nhàng xoa xoa: “Em hiểu, em tin.”

Anh nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay cô, ôm lấy nó và đứng dậy: “Phi Phi, anh đưa em đến một nơi.”

“Nơi nào?”

“Đi theo anh và em sẽ biết thôi.”

Nhiếp Phong đưa cô rời khỏi căn nhà, bước vào trong rừng sâu. Buổi đêm trong rừng vô cùng tĩnh lặng, dưới chân là bãi cỏ mềm xốp, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim hót lảnh lót, ngoại trừ có vài con muỗi chạy đến làm loạn, đây thực sự là một đêm hết sức lãng mạn.

Đi được một đoạn đường anh đột nhiên đứng lại, quay đầu mỉm cười nói: “Nào, từ đây thì phải nhắm mắt lại rồi. Không được nhìn trộm, khi nào anh bảo mở mắt thì em mới được mở nhé, được không?”

Trần Dư Phi chớp chớp mắt: “Gì cơ? Có bất ngờ hả?”

Nhiếp Phong gật đầu cười: “Cứ coi như thế đi.”

Trần Dư Phi mỉm cười nhắm mắt lại: “Điều bất ngờ như thế nào đây!”

Anh nắm chặt tay cô tiếp tục tiến về trước: “Lát nữa em sẽ biết.”

Đoạn đường trước mắt dần bằng phẳng, Trần Dư Phi đi theo sau anh, sau đó dừng lại, rồi kinh ngạc nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp nhưng đều đặn vang lên bên cạnh, giống như có khá nhiều người đang bước đi. Hai tay Nhiếp Phong đặt lên bờ vai cô, cúi đầu cười nói: “Đừng vội, vẫn chưa đến lúc đâu.”

Mười phút sau, không biết có thứ gì đó phát ra âm thanh tiếng trống trầm thấp, Trần Dư Phi đang nhắm mắt, nhưng vẫn có thể cảm giác thấy bên ngoài sáng lên, giống như có rất nhiều ngọn đèn được bật lên.

“Được rồi, mở mắt ra đi.”

Trần Dư Phi nghe lời từ từ mở mắt ra, hết sức kinh ngạc khẽ thốt lên một tiếng, quay đầu nhìn Nhiếp Phong.

Nơi anh và cô đang đứng đây, không biết từ lúc nào đã dựng lên bốn mặt màn bạc phim điện ảnh ngoài trời to lớn, bao vây xung quanh đặt hai người vào trung tâm. Trung tâm của mỗi màn bạc đều có một vòng sáng, đó là hình ảnh được chiếu lên màn ảnh bởi máy chiếu.

Vòng sáng dần trở nên to lớn, cho tới khi phân bố rộng khắp cả tấm màn bạc. Toàn bộ một màu trắng chầm chậm tỏa sáng với mức độ khác nhau, cả một vùng biển mây màu xanh lam hiện ra trước mắt. Trên biển mây có một bức hình cắt màu đậm cực lớn, đó là hình mặt bên thiên thần Kiếm Dực đang cúi đầu khóc thầm, mái tóc dài của cô bị làn gió trong không trung thổi tung bay, hơi xoăn lên, uốn lượn tạo thành một hàng chữ tiếng Anh màu đồng gỉ sét xưa cũ.

NIGHTWISH

Trần Dư Phi bịt chặt miêng không dám tin, khúc nhạc dạo đầu đã vang lên. Thiên thần trên màn ảnh ẩn đi, MTV mà Sleeping sun đã chế tác một cách tuyệt đẹp, đồng thời bắt đầu được phát trên cả bốn màn ảnh, Tarja giống như một nữ vương dẫn theo bốn chiến sĩ phía sau, xuất hiện một cách cao quý trên chiến trường thi thể ngang dọc khắp nơi.

Đoạn MTV này được cẩn thận phối thêm nguyên giọng của Tarja, giọng hát trầm thấp mà mộc mạc của cô thoát ra khỏi hộp nhạc, vang vọng trong vùng núi hoang sơ tĩnh lặng này. Xung quanh Trần Dư Phi nơi nào cũng là tiếng hát, khắp chốn đều là ánh sáng biến ảo. Cô ngẩng cao đầu, nhìn ngắm đám mây đen trôi nổi trong bầu trời màu đỏ tươi trên màn ảnh, Tarja tay nắm một lá cờ chiến màu đỏ, người mặc áo trắng, tóc đen tung bay.

Sự mê hoặc này vô cùng chân thực, chân thực tới mức khiến người ta bó tay, khiến người ta phát run, cứ phải giương mắt nhìn có rồi sẽ có một ngày từ từ biến mất, chi bằng nghiến răng bức ép chính mình tin rằng tất cả chỉ là một giấc mộng hư cấu. Đời người chính là dòng nước chảy, cô biết, luôn có một điểm cuối cùng khắc sâu trong tâm trí, cô không cách nào động đậy được, tất cả sức lực đã bị cướp đoạt hết, tất cả tư duy đều bị ngừng lại. Chỉ là không ngừng chảy trôi, lòng sông đột nhiên dốc xuống, đổ vào vực sâu.

Bài hát bốn phút rất ngắn ngủi. Nhưng thời gian tới giờ phút này đã mất đi ý nghĩa, không còn là tiêu chuẩn đo lường nữa, chỉ là một dấu mốc nhỏ khắc sâu trong tâm hồn, ghi dấu bắt đầu từ hôm nay, là điểm khởi đầu cô chính thức tin tưởng.

Nhiếp Phong nhẹ nhàng ôm chặt lấy Trần Dư Phi, nhìn đôi mắt của cô trong ánh sáng còn sót lại trên màn ảnh, mỉm cười nói với cô: “Anh chỉ là, không muốn trong cuộc đời của em có bất cứ sự tiếc nuối nào.”

Chương 11: Những thứ phải từ bỏ, phải phụ lòng

Phụ nữ chìm đắm trong tình yêu có một khuyết điểm chung, đó chính là vội vã muốn cùng người khác chia sẻ hạnh phúc của mình, có lẽ còn mang chút ý tứ khoe khoang. Có điều tình yêu của Trần Dư Phi lại chỉ có thể chính bản thân cô một mình đóng chặt cửa tận hưởng. Không thể nói, không dễ nói.

Nỗi khó chịu này chỉ có đến phòng tập thể thao luyện tập boxing tự do mới có thể phát tiết hết được.

Nhiếp Phong rất bận rộn, thường xuyên phải đi công tác, thời gian ở bên cô không nhiều. Số lần tới phòng tập thể thao dần dà nhiều hơn, cũng từ từ quen được hai người bạn có thể tán chuyện dăm ba câu, có lúc gọi điện hẹn nhau cùng đi tập, hoặc sau khi tập xong cùng tìm một nơi ngồi uống cốc cà phê.

Số lượt tới Đoàn gia cũng càng lúc càng nhiều, em họ của Đoàn Vân Phi là Cát Tuyết Phi lúc rảnh rỗi nghe nói Trần Dư Phi luyện tập ở Impulse, cực kỳ hứng thú chạy tới nói với cô: “Chẳng có cách nào, lớp tập thể dục em đăng ký tới hàng mấy lần rồi, đều là đầu voi đuôi chuột hết, chẳng lần nào kiên trì được. Nhìn những khối mỡ trên người em bây giờ, từng vòng từng vòng một! Nếu tập luyện cùng chị dâu, chị có thể đốc thúc em, em phải noi gương theo chị, lấy chị làm mục tiêu phấn đấu của em, sớm ngày tập luyện thành vóc dáng tiêu chuẩn như chị!”

Gia cảnh Cát Tuyết Phi cực tốt, trưởng thành trong sự nuông chiều của bố mẹ, cô bé không hề có hoài bão lí tưởng, tâm nguyện lớn nhất chính là ngoài trừ chơi bời vẫn là chơi bời. Cát đại tiểu thư từ nhỏ thuộc loại học sinh có thành tích học tập kém nhất, kém tới nỗi bố mẹ chẳng có mặt mũi nào mà đi họp phụ huynh, đều bảo thư kí hoặc trợ lí đi thay. Tất cả đều là chi tiền mua điểm, sau khi tốt nghiệp cấp ba thì cô bé được gửi ra nước ngoài, bố mẹ chỉ hi vọng cho dù không học được gì nhiều, học được hai câu ngoại ngữ cũng là tốt rồi. Nào ngờ đại tiểu thư lợi dụng thời gian hơn hai mươi ngày trước khi khai giảng, giấu người nhà lén lút chuyển từ châu Âu sang Bắc Mĩ, sau khi đã in hết dấu chân lên các cường quốc tư bản chủ nghĩa phương Tây liền xách ba lô về nước, hỏi cô bé là chuyện gì, cô bé nói với thần thái oai phong: “Con chỉ dùng 3 câu tiếng Anh cộng thêm ngôn ngữ hình tượng cứ thế đi khắp thiên hạ là excuse me, how can I get to,thanks you, thế là đủ rồi, không cần phải đem tuổi thanh xuân quý giá và tiền bạc lãng phí ở nước ngoài đâu!”. Từng người một trong nhà đều bị hành động lỗ mãng của cô bé làm cho sợ chết khiếp, đứa trẻ này rõ ràng chính là một đứa ngốc to gan! E sợ gửi nó ra nước ngoài nó lại chạy loạn khắp nơi gây họa, đành để nó ở lại trong nước, cũng may họ hàng thân thích cũng nhiều, ít nhiều cũng có thể quản lí nó một chút.

Trần Dư Phi nghe được từ Đoàn Vân Phi lịch sử quang vinh của Cát Tuyết Phi, liền rất có cảm tình với cô nàng không biết trời cao đất dày này, tự tận đáy lòng cô rất ngưỡng mộ cá tính không bó buộc và thẳng thắn của Cát Tuyết Phi.

Sau khi tập xong buổi boxing tự do, Cát Tuyết Phi mời Trần Dư Phi đi ăn kem, Trần Dư Phi chọn món kem rắc bột trà xanh, mỉm cười nhìn Cát Tuyết Phi vùi đầu vào cốc kem cực lớn tới mức khiến người khác khiếp sợ: “Em ăn nhiều như thế không sợ đau bụng à?”

Cát Tuyết Phi vỗ vỗ bụng dưới: “Sớm đã trải qua thử thách đó rồi!”

“Vừa vận động xong ăn ít đồ lạnh thì tốt hơn, dạ dày không chịu nổi đâu!”

“Không sao không sao, con người em ấy à, lúc còn trong bụng mẹ các bộ phận của cơ thể đã phát triển không cân bằng rồi, dinh dưỡng nên chạy vào não bộ thì lại truyền hết đến đường tiêu hóa rồi, vì thế bây giờ chỉ số thông minh quá thấp, dạ dày lại quá tốt”. Trần Dư Phi cười lớn, mặc kệ cô bé vậy, chỉ là lại gọi thêm một phần bánh kem, bảo Cát Tuyết Phi ăn trước lót dạ đã”

Tiệm kem này đã có thâm niên, bị kép giữa hai bên tiệm quần áo và tiệm trang sức rực rỡ muôn màu, không bắt mắt chút nào, nhưng hương vị đồ ăn làm ra lại khá ngon. Trần Dư Phi khen ngợi mấy câu, Cát Tuyết Phi dương dương đắc ý: “Đương nhiên rồi, nơi em đưa chị tới sao có thể không ra gì được.”

“Em thường xuyên đến đây?”

“Cũng không thường xuyên, lâu lắm không tới rồi”. Cô bé múc một thìa lớn nhét vào miệng, liếm một chút rồi nuốt luôn, tinh quái cười vang: “Chị biết không, cửa tiệm này không đơn giản đâu.”

“Sao vậy, có gì hot sao?”

“Nam nữ quan hệ bất chính, có muốn nghe không?”

“Được lắm!”. Trần Dư Phi cười: “Liên quan đến ai? Chắc không phải em chứ?”

“Ít nhiều gì cũng có một chút liên quan đến em, nói cho chị biết, là liên quan đến anh Phong nhà em đấy.”

Trần Dư Phi “ồ” lên một tiếng, nhấp kem trong miệng, không để sự tò mò thể hiện quá rõ trên mặt: “Chính là… anh họ của Vân Phi?”

“Đúng thế, lần trước chúng ta chẳng phải còn cùng dùng cơm đó sao? Người đến muộn ấy! Em nói chị biết, tiệm kem này chính là nơi anh ấy trúng tiếng sét ái tình với bạn gái mối tình đầu đấy! Năm đó em cũng ở hiện trường, ngọn lửa như thiên lôi đó, ánh mắt nóng bỏng đến hàng trăm nghìn Vôn đó!”. Cát Tuyết Phi làm động tác chiến đấu phóng điện của Pikachu phối hợp với lời nói.

“Tình yêu sét đánh?”. Trần Dư Phi chớp chớp mắt: “Anh ấy… nhìn có vẻ không giống như người có thể trúng tình yêu sét đánh…”

“Cái chị nhìn thấy chỉ là anh ấy ở hiện tại. Lúc đó anh ấy còn trẻ, vẫn chưa tốt nghiệp đại học cơ mà! Năm đó anh Phong nghỉ hè trở về nhà, dẫn em đến đây ăn kem, sau đó trong tiệm có thêm một nữ sinh vào làm thêm, anh Phong vừa nhìn thấy là kết người ta luôn.”

“Ô? Nữ sinh… nữ sinh đó, rất xinh đẹp?”

“Đâu có, còn không xinh đẹp bằng em, còn kém xa so với chị Phi ấy chứ. Nhưng ai ngờ dây thần kinh nào đó trong đầu anh Phong bị loạn rồi!”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó…”. Cát Tuyết Phi khẽ mím môi, trầm ngâm một lúc, lại thở dài một cách hiếm có: “Ưm cũng không rõ lắm, dù sao cuối cùng hai người cũng chia tay rồi.”

“Vậy sao?”. Trần Dư Phi cười cười: “Thật đáng tiếc…”

“Đáng tiếc cái khỉ gì!”. Cát Tuyết Phi trợn tròn mắt lên, lập tức đổi ngay chủ đề.

Tuổi tác Nhiếp Phong năm nay đã là ba mươi hai, người đàn ông ở tuổi anh, vừa ưu tú như vậy, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết chắc chắn có quá khứ tình sử rất phong phú. Trần Dư Phi sớm đã có chuẩn bị tâm lí cho chính mình, giống như cô, lúc học cấp ba chẳng phải cũng có mối tình đầu tương đối ý nghĩa với Đỗ Thượng Văn sao?

Vì thế căn bản không cần phải so đo gì cả. Không phải, ngay cả so đo cũng không được nói tới, căn bản ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ. Nhưng thần sắc của Cát Tuyết Phi hôm đó khiến Trần Dư Phi cảm thấy, mối tình đó của Nhiếp Phong chắc chắn còn đặc sắc gấp trăm lần trong tưởng tượng của cô.

Sẽ như thế nào nhỉ? Anh là người đàn ông biết cách tâng bốc phụ nữ đến trời, trên đám mây anh tỉ mỉ điêu khắc đó, cũng từng có một người con gái may mắn khác đứng trên đó. Điều này ít nhiều cũng khiến người ta cảm thấy có chút… Trách cái đó làm gì chứ!

Về mặt công việc, những việc chuẩn bị thành lập công ty mới luôn được tiến hành rất thuận lợi. Năng lực làm việc của Đoàn Vân Phi rất mạnh, người cũng rất hiếu thắng, giống như thân phận của anh, cho dù có nỗ lực hơn nữa thì vẫn có người qui kết thành công của anh là do địa vị của bố mẹ, đây là một sự khinh thường cũng là một động lực. Lí do anh có thể đến với Đỗ Thượng Văn, ngoại trừ sự hấp dẫn lẫn nhau về mặt tình cảm, còn bởi vì bản chất của hai người họ rất giống nhau, đều rất muốn chứng minh con người của mình. Họ có thể hiểu rất sâu sắc về tư tưởng và hành động của đối phương, hiểu rõ ý nghĩa từng hành động của đối phương, họ có cùng lí tưởng và mục tiêu chung, bản thân họ chính là sự ủng hộ lớn nhất đối với người còn lại.

Công ty phần mềm của Đỗ Thượng Văn vừa mới hoàn thành một dự án lớn, công việc tạm thời có thể nhẹ nhàng hơn một chút, anh liền lôi Đoàn Vân Phi và Trần Dư Phi đến quán cơm bình dân mà họ thường tới, theo quy tắc cũ là chọn những món thích ăn, mỗi người một lon bia. Ăn cơm xong Trần Dư Phi muốn về nhà ngủ, Đoàn Vân Phi kéo cô sang nhà số 1502 để xem mấy đĩa phim gần đây anh mới mua.

Trong đống đĩa lớn, Trần Dư Phi chọn bộ phim Whale Rider – Người cưỡi cá voi của New Zealand. Quang cảnh năm xưa bộ phim điện ảnh này được vinh danh trong lễ trao giải Oscar cô đã từng xem, vẫn luôn có ấn tượng rất sâu sắc. Bài ca dao mà cô gái người Maori dùng thổ ngữ để hát trong bộ phim này, còn cả đoạn phim cô cưỡi trên lưng cá voi ngao du trên đại dương, đều rất có sức lay động lòng người.

Ba người lần lượt ngồi xếp thành hàng trên ghế sofa đối diện với màn hình tivi, Trần Dư Phi kẹp giữa hai người đàn ông cao to, đầu gối lên vai Đỗ Thượng Văn, chân co lại đặt sau lưng Đoàn Vân Phi, trong lòng ôm một cái gối đệm, yên tĩnh xem phim.

New Zealand có lẽ là quốc gia đẹp nhất thế giới. Bầu trời, đại dương, những ngọn núi, đều không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả vẻ đẹp thuần khiết đó. Còn có cả sự kiên trì của tộc người Maori đối với truyền thống và niềm tin vào sự tương thông tâm hồn giữa con người với tự nhiên.

Trong bộ phim, cô bé mười hai tuổi cuối cùng bằng lòng dũng cảm và niềm tin của mình đã cưỡi lên lưng cá voi, hát lên bài hát cổ xưa của người Maori, dẫn dụ những chú cá voi bị mắc cạn trở về với biển sâu. Nước biển xanh lam sâu vô cùng, nơi đó có sự tĩnh lặng có thể khiến tâm hồn lắng đọng hơn.

Đoàn Vân Phi quay đầu nhìn Đỗ Thượng Văn, khẽ mỉm cười với anh. Trần Dư Phi vùi đầu vào gối đệm, lau khô những giọt nước mắt cảm động. Đỗ Thượng Văn giơ tay ra ôm chặt lấy bờ vai cô, vừa lay vừa cười: “Trần Dư Phi là ma ưa khóc nhè, sau khi trưởng thành không ai theo đuổi, gả cho ông chồng có bốn chân!”

Trần Dư Phi “kỉ niệm” cho anh một đấm, Đỗ Thượng Văn xoa xoa ngực gào khóc kêu đau: “Chấn! Đoạn! Tâm! Mạch!”

Trần Dư Phi cười lại nhấc chân đạp, bàn chân bị anh tóm chặt, Đỗ Thượng Văn đột nhiên đột nhiên nhìn thấy sơn móng tay lóng lánh trên đầu ngón chân cô, giống như phát hiện ra đại lục mới vậy: “Sơn lúc nào vậy?”

“Có đẹp không?”. Hôm qua cô cùng đi làm với Cát Tuyết Phi, trên ngón chân cái còn dán những viên đá nhỏ lấp lánh.

“Phụ nữ làm đẹp vì người mình thích mà!”. Đỗ Thượng Văn thả bàn chân Trần Dư Phi ra, ngồi vững, nắm chặt tay cô, đùa nghịch từng ngón chân của cô: “Phi Phi, mình và Vân Phi, có một chuyện muốn nói với cậu.”

“Chuyện gì vậy?”

Đỗ Thượng Văn và Đoàn Vân Phi trao đổi qua ánh mắt, có vẻ nghiêm túc: “Công ty của mình gần đây đang đàm phán với một doanh nghiệp phát triển phần mềm của Australia, nếu không có bất trắc gì, thì sẽ cùng hợp tác một dự án ở bên đó.”

Trần Dư Phi nhướng mày nhìn Đỗ Thượng Văn, anh trầm ngâm rồi nói: “Dự án này nếu tiến hành thuận lợi, mình nghĩ, nói không chừng có thể thử sang bên đó một chuyến.”

Trần Dư Phi trở nên căng thẳng: “Ý cậu nói… cậu muốn rời đi?”

“Không phải hiện tại, cho dù tất cả mọi việc đều tiến hành thuận lợi thì cũng cần thời gian nửa năm đến một năm.”

“Cậu đi rồi, vậy còn Vân Phi, cậu ấy cũng cùng đi với cậu sao?”

Đoàn Vân Phi nói: “Kĩ thuật khai thác thăm dò dầu mỏ ở đại dương của Australia rất tiên tiến, công nghệ chế tạo các thiết bị tương quan cũng là trình độ đứng đầu thế giới, tập đoàn chúng ta đã bắt đầu chú ý đến thị trường này, hiện tại đang tiến hành khảo sát nghiên cứu thị trường, dự định trong khoảng hai năm gần đây sẽ phát triển dự án hợp tác. Đợi khi mình kết thúc công việc chuẩn bị thành lập công ty mới, mình muốn chuyển trọng điểm công tác qua bên đó.

“Hai người…”. Trần Dư Phi cắn cắn môi: “Hai người đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi, phải không?”

“Rất xin lỗi, Phi Phi, bọn mình…”. Đỗ Thượng Văn nghiến răng, huyệt thái dương hơi co giật: “Bọn mình trước đó đã không thương lượng với cậu. Cậu đừng hiểu nhầm, không phải bọn mình muốn giấu cậu đâu, chỉ là sự việc vẫn luôn chưa thể xác định được, bọn mình cũng luôn không thể hạ nổi quyết tâm.”

“Vậy bây giờ thì sao? Hạ quyết tâm rồi chứ?”

“Phi Phi, mình và Vân Phi đều vô cùng hi vọng cậu có thể cùng đến Australia với bọn mình. Bọn mình thực sự nợ cậu quá nhiều, ở đây chẳng có cách nào bù đắp nổi, ra nước ngoài rồi, bọn mình nhất định sẽ dành cho cậu một cuộc sống hạnh phúc nhất. Tất cả những thứ bây giờ cậu đang thiếu, bọn mình đều giúp cậu tìm kiếm, nhất định sẽ tìm được!”

Tin tức này quá đột ngột, Trần Dư Phi nhất thời cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.

Trong số tất cả những con người trên thế giới này, người có thời gian sống cùng cô lâu nhất, chính là Đỗ Thượng Văn. Hai người tuổi tác ngang nhau, khi vẫn còn cuốn tã lót đã được bố mẹ hai nhà quyết định nhân duyên, từ tiểu học đến cấp ba đều học cùng một trường cùng một lớp, vào đại học không học cùng một trường nhưng vẫn luôn ba ngày hai lần gặp mặt, sau khi tốt nghiệp thì càng không cần phải nói nữa. Trong hai mươi bảy năm trời, gần như không có một ngày không có dấu tích của Đỗ Thượng Văn. Kiểu gắn bó này tuyệt đối không chỉ là tình bạn, tình thân hay tình yêu bình thường, sinh mệnh đã gắn kết với nhau, nói ở một mức độ nào đó, hai người họ có thể xem như cùng một người tướng mạo giống nhau tính cách khác nhau vậy.

Trần Dư Phi thở dài, muốn bản thân mình bình tĩnh lại, nhưng nước mắt đã theo đó mà trào ra. Đỗ Thượng Văn vội vàng ôm chặt lấy cô, vỗ vỗ vào gáy cô, để cô tựa đầu vào vai anh: “Phi Phi, mình sẽ không rời xa cậu đâu! Mãi mãi sẽ không! Chúng ta cùng đi, cùng đi!”

Nước mắt của cô thấm ướt lên da anh, Đỗ Thượng Văn càng ôm cô chặt hơn, xót xa hôn lên trán cô: “Phi Phi, mình chỉ muốn cho bản thân một cơ hội báo đáp lại cậu thật tốt. Tiếp tục ở lại trong nước, chúng ta căn bản không thể tìm được biện pháp giải quyết vấn đề, không ngừng ngụy trang, lừa dối,lo lắng, sợ hãi. Phi Phi, những ngày tháng này chúng ta đã sống đủ rồi, chúng ta cùng nhau rời xa, bắt đầu lại từ đầu một cuộc sống chân thực, có được không?”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .